Giờ mỗi riêng em bơ vơ cùng cà phê đắng
Góc phố ấy, quán cà phê ấy, ai cũng đã từng có một cuộc hẹn yêu thương, rồi sau đó khắc ghi vào ký ức sâu lắng… chẳng bao giờ vội tan. Rồi sau đó ly cà phê thật đắng…
Quán Vắng một mình
(Lời bài hat)
Mới hôm nao môi hôn ta trao cho nhau còn đắm say.
Sao giờ đây, tình đã bay xa ra nơi phiêu du lênh đênh, tìm chốn nao, hỡi em.
Nhớ trao nhau bao nhiêu yêu thương ngày nào, nồng ấm đôi tay đam mê giờ còn đâu nữa,
Người tình ơi buồn câm, và còn nghe vấn vương tình xưa.
Khúc ca xưa anh trao cho em đam mê,
Giờ bỗng nghe ôi buồn sao.
Tình đã không rủ ta mau quên đi nhưng sao lòng vẫn nghe xót xa.
Quán vắng xưa đôi ta bên nhau hẹn hò.
Giờ mỗi riêng anh bơ vơ cùng cà phê đắng.
Người tình ơi giờ đây, lòng em có bao giờ u buồn.
Người yêu hỡi, còn gì khi đã xa nhau rồi.
Đến mưa về cùng ai bước đi.
Cà phê vắng một mình, biết lấy ai hẹn hò.
Lòng nghe cô đơn lạnh giá.
Nhiều khi thấy lòng buồn, ta ngỡ như đời sẽ không còn nghe nụ cười.
Nhưng nỗi đau dâng tràn, từng chiều rơi lạnh câm, cà phê đắng ta ngồi với ai. (Hỡi người)
Khúc ca xưa anh trao cho em đam mê, giờ bỗng nghe ôi buồn sao.
Tình đã không rủ ta mau quên đi nhưng sao lòng vẫn nghe xót xa.
Quán vắng xưa đôi ta bên nhau hẹn hò.
Giờ mỗi riêng anh bơ vơ cùng cà phê đắng.
Người tình ơi nơi nao, lòng còn nghe đầy vơi thì xin hãy quay về nơi này.